Có thể nói lí do cũng không hẳn khó hiểu đâu, ở từng hãng sẽ có những đầu truyện nổi bật và mang trong mình vị trí quan trọng trong suốt dòng thời gian của hãng ấy, chính vì thế, việc nắm bắt những đầu truyện như thế rất cần thiết, không những rèn luyện khả
Trong con mắt của sát thủ, chỉ có cái giá không trả được, tuyệt đối không có cái mạng nào không thể lấy. Lệ Thư Bạch nhắn cho Trì Vãn: "Đêm nay tôi đi cùng cô ấy, cô tự mình đón sinh nhật đi." Tên truyện: Thế giới của anh là em. Tác giả: Nam Khinh Ca. Thể
Tôi chỉ nói qua loa thế rồi tạm biệt hắn rồi đi ra sân bay. Tôi đã tạm biệt Huy và cô ta qua điện thoại lúc dọn đồ ra khỏi bệnh viện, thật tốt vì Huy đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi o0o Tối Bây giờ tôi đã ở nhà, bố mẹ đón tôi với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nam nhân từ từ khép lại con ngươi tràn đầy cừu hận, đem tròng mắt chứa hận ý ngăn cách với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài, đồng thời mang giấc mộng kia, lần nữa khảm sâu vào vị trí sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Hàng Lãng khoác áo ngủ, nhanh nhẹn ra khỏi phòng. Một đoạn hàng lang dài u ám, khiến màn đêm đen thẳm càng trở nên quỷ dị.
Truyện cười Vova có nguồn gốc từ nước Nga, cậu bé ấy với cái tên là Vovochka. Gồm những serie truyện cười kể về một cậu bé vô cùng thông minh, lém lĩnh, nghịch ngợm… với những lời nói, những suy nghĩ cũng như những hành động của cậu bé làm cho người đọc phải
.
ReviewTHẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY Tác giả Tưởng Mục ĐồngThể loại Hiện đại, quân nhân, SỦNG 100%, SẠCH, SẮC nhẹ, trước nam truy sau nữ truy, ngọt ngào, siêu cảm động, siêu thâm tình, HEĐộ dài 93 chươngTình trạng Hoàn edit Đánh giá nội dung truyện ★★★★★Đánh giá nam nữ chính ★★★★★Đánh giá bản edit truyện ★★★★★Đề cử ★★★★★____________ “Nào, gọi một tiếng.”“Gọi anh Tiểu Thành.”“Gọi một tiếng, về sau anh Tiểu Thành che chở cho em.” Đó dường như là câu nói ấm áp nhất trên đời mà cô gái nhỏ Ngôn Dụ nghe được khi lần đầu tiên bước vào thế giới xa lạ nhưng vốn dĩ thuộc về mình này. Bởi vì, từ trước năm 14 tuổi, cô không phải tên Ngôn Dụ mà là Thành Quả. Định mệnh trêu đùa, khiến cho cô công chúa nhà họ Mạnh bị tráo đổi với một bé gái khác. Thế nên, đáng lẽ phải được sống trong nhung lụa ấm êm thì cô lại ở vùng quê nghèo. Nơi đó, cô có mẹ Thành, có anh trai là Thành Thực, từng ngày trôi qua đều là những ngày vất vả mưu sinh, nỗ lực học tập. Thế nhưng, cô luôn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì mẹ Thành và anh trai luôn dành tất cả những điều quý giá tốt đẹp nhất cho cô. Nhưng cô vốn dĩ không phải là chú vịt con xấu xí nơi đây mà cô chính là một con thiên nga xinh đẹp ở bầu trời nơi khác. Thế nên, cũng đến lúc cô quay về vị trí của bản thân mình. Ngày rời xa, có biết bao nhiêu là đau lòng… Bởi vì, thế giới cô đang trên đường đi đến dường như thật xa lạ. Cô gái nhỏ, lạc lõng và chơi vơi trong mớ hỗn độn ấy. Và rồi, cô gặp được anh, là định mệnh của cuộc đời chiều hôm ấy, anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn, nụ cười cùng giọng nói ấm áp hòa tan trong gió. Anh bảo “Gọi một tiếng, về sau anh Tiểu Thành che chở cho em.” THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY. Ngôn Dụ là một cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp và vô cùng hiểu chuyện. Bước vào thế giới mới, nơi có ba có mẹ có anh trai ruột và cả một cô em gái không cùng huyết thống đã sống bằng thân phận của cô bao lâu nay, Ngôn Dụ vẫn từng bước mong muốn hòa nhập với gia đình của mình. Thế nhưng, 14 năm rời xa giờ đột nhiên quay về cô vẫn chưa thể thích ứng được. Ba, mẹ và anh trai đều tốt. Thế nhưng, Ngôn Dụ vẫn nhớ mảnh trời đầy sao ở vùng quê nghèo, nhớ dáng vẻ quan tâm của mẹ Thành, nhớ anh trai Thành Thực đã gom hết tất cả yêu thương và sủng ái cho mình. Ở đây, cô có mọi thứ, lại chẳng thể có được trái tim đầy ấm áp. Bởi vì, cô nhận ra cho dù bản thân đã nỗ lực và cố gắng như thế nào thì khoảng cách giữa cô và những người thân vẫn còn một bức tường ngăn cách. Ngôn Dụ nhạy cảm nhận ra những khúc mắc trong mối quan hệ này. Vì hiểu chuyện, cô luôn che dấu những cảm xúc thật của mình. Bên ngoài, cô là một cô gái nhỏ trầm tĩnh ôn hòa mềm mại, bên trong lại là những vết rách đầy tổn thương. Thế nhưng, Ngôn Dụ không biết, luôn có một người dõi theo bóng dáng của cô, nhìn thấy hết những bất công và khổ sở cô cố tình che lấp. Người ấy, đau lòng vì cô và muốn dùng hết tất cả sự dịu dàng ấm áp một đời của mình trao cho cô. Anh là Tưởng Tĩnh Thành, là anh Tiểu Thành của riêng cô gái nhỏ Ngôn Dụ. Những năm tháng ấy, Tưởng Tĩnh Thành đã thực hiện đúng lời hứa của mình, che chở cho Ngôn Dụ hết thảy. Anh khi đó, dường như muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân cô. Bởi vì, anh không muốn nhìn thấy nước mắt đong đầy trong đôi mắt cô, không muốn nhìn thấy sự mất mát tổn thương trong trái tim cô. Ngôn Dụ của anh, tiểu tiên nữ của lòng anh, phải được yêu thương nhiều hơn tất cả. Vì vậy, trong khoảng thời gian ấy, thế giới của Ngôn Dụ chỉ có anh mà dịu ấm ngọt quyến luyến. MÀU TRONG ĐÔI MẮT ANH LÀ GÌ?LÀ EM… Có lẽ ngay từ lần đầu gặp gỡ cô gái nhỏ Ngôn Dụ, Tưởng Tĩnh Thành đã lạc vào ánh mắt ấy. Thế nên, anh mới có thể để ý và dành cho cô tất cả sự mềm nhẹ như thế. Bởi vì, anh là một người quân nhân, trong anh mang dòng máu của sự mạnh mẽ, kiên cường và cả nhẫn tâm lạnh nhạt. Vậy mà, chỉ cần đứng trước Ngôn Dụ, nghe cô gọi một tiếng “anh Tiểu Thành”, anh liền có thể vứt bỏ tất cả. Anh khi đó, đã nhận ra tình cảm của bản thân mình. Đó không chỉ là những rung động thoáng qua nhất thời, anh thật sự đã đem Ngôn Dụ đặt vào tim, muốn yêu thương chở che cho cô bình an vui vẻ mãi mãi. Thế nên, khi cô còn bé, anh đã luôn dùng mọi cách bảo vệ và không để bất kì ai có thể đến đem cô gái của anh đi. Chờ cô lớn thêm một chút nữa, liền có thể bên nhau. Thế nhưng, biến cố xảy ra, đem mọi thứ anh đã sắp đặt tốt ném vào bức tường tan vỡ. Lần đó, anh không thể trở về bên cô gái nhỏ khi cô cần anh nhất. Anh đã không biết rằng, trong những giây phút ấy cô tuyệt vọng và bất lực đến nhường nào, mà ngay đến sinh mạng cũng đã có ý định từ bỏ. Cứ thế, cô sợ hãi chạy trốn nơi đây, cũng rời anh mà đi. Một lần chia xa, vài năm biền biệt, ai cũng mang trong lòng những tổn thương và đau đớn. BỞI VÌ ANH Ở ĐÂY, EM SẼ TRỞ VỀ. Lần này trở về Bắc Kinh, Ngôn Dụ muốn tìm lại tình yêu đã từng bỏ dở của mình, tìm lại thế giới cô từng đánh mất, dũng cảm đối mặt với tất cả những biến cố đau thương trong quá khứ, một lần nữa chủ động theo đuổi anh. Chỉ là, “anh Tiểu Thành”, anh còn đợi em không? Những năm tháng qua, Tưởng Tĩnh Thành chưa có giây phút nào quên đi cô gái nhỏ ngày nào. Anh vẫn luôn khắc sâu tình cảm ấy vào tim, đợi cô trở về, đem cô giam giữ bên người, không cho rời đi nữa. Bởi, anh biết, cả cuộc đời của mình, chỉ có thể yêu mình cô mà thôi. Gặp lại sau nhiều năm xa cách, Ngôn Dụ đã không còn là cô gái nhu hòa mềm mại như lúc trước nữa rồi. Cô đã trở nên trưởng thành, mạnh mẽ và kiên cường rất nhiều. Anh bỗng nhiên rất đau lòng. Bởi vì, để có được ngày hôm nay, Ngôn Dụ của anh đã phải trải qua những đau thương như thế nào kia chứ? Anh lúc ấy, có chút tức giận vì cô cứ thế rời anh mà đi, lại chưa từng quay về tìm anh. Anh muốn lạnh lùng với cô một chút, giả vờ không quan tâm một chút để cho cô gái nhỏ biết rằng, anh không phải là người dễ dàng tha thứ. Vậy mà, khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn tịch mịch của cô, khi nhìn thấy đôi mắt chất chứa những ưu phiền của cô, khi nhìn thấy cái quay lưng vội vã như muốn khóc ấy… anh biết mình thua rồi. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, anh liền đã thua cả trái tim và linh hồn cho cô gái nhỏ. Anh không muốn giả vờ, anh cũng không muốn đợi thêm nữa… Anh, phải đem cô trở về bên cạnh, sủng ái một đời. Bởi vì, Ngôn Dụ của anh, sinh ra là để yêu thương. Những khúc mắc chưa được nói rõ trong quá khứ, nay đã được giải bày. Những mảnh vỡ của thương tổn ngày xưa, nay đã được dọn sạch. Ba, mẹ, anh trai ruột hay mẹ Thành, anh Thành Thực… vẫn luôn quan tâm và yêu thương cô như thế. Cho dù, là quá khứ, hiện tại hay tương tai, cô vẫn là cô gái nhỏ được cất giấu trong tim mỗi người. Thế nhưng, hiện tại vẫn còn những chướng ngại chưa thể dẹp bỏ. Anh là một người quân nhân, gánh trên mình trách nhiệm của đất nước. Cô lại bị cuốn vào những cuộc tranh đấu quyền lực tiền tài chốn hào môn. Hiểm nguy rình rập khắp nơi. Sinh ly cùng tử biệt như mảnh trăng sắc lạnh lửng lơ trên đầu bọn họ. Tưởng Tĩnh Thành phải rời đi chấp hành nhiệm vụ bí mật. Ngôn Dụ lại bị các thế lực xấu xa mưu toan. Thế nhưng, Ngôn Dụ, em đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ tốt từng mảnh đất trên tổ quốc, cũng sẽ bảo vệ em trước những sóng gió của cuộc đời này. Chỉ cần anh ở đây, sẽ nắm tay em đi hết con đường dài, cho em một đời bình an vui vẻ. **** "Thế giới của tôi chỉ có anh ấy" có lẽ là bộ truyện hay nhất mà mình đọc được trong thời gian này. Nội dung truyện là hành trình tìm lại bản thân và tình yêu của nữ chính Ngôn Dụ, cũng nói lên các mối quan hệ khác như tình thân, tình bạn, tình đồng đội... Với giọng văn vô cùng xuất sắc tác giả Tưởng Mục Đồng đã vẽ nên một bức tranh nhiều màu sắc, hài hòa và rất đa chiều. Truyện viết thiên hướng chuyên sủng, nhẹ nhàng và cảm động, rất đi vào lòng người. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng tốt cả về tính cách lẫn hình tượng. Một quân nhân Tưởng Tĩnh Thành trầm tĩnh bá đạo tài giỏi lại siêu thâm tình. Anh có thể lạnh nhạt với cả thế giới lại chưa từng bỏ rơi cô gái nhỏ. Gom góp cả một đời dịu dàng đều dành cho cô. Một Ngôn Dụ thông minh hiểu chuyện và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng. Cô chấp nhất trong tất cả mọi chuyện, từng bước nỗ lực vươn tay đến tình yêu. Cuối cùng, là hạnh phúc ngọt ngào và ấm áp một đời bên anh. Ngoài ra, các nhân vật phụ khác trong truyện cũng rất ấn tượng và thu hút riêng. Một anh trai Thành Thực, thiện lương và ôn nhu dịu dàng đến mức thế giới này cũng muốn ganh tỵ. Biến cố xảy ra khiến anh không thể là một người bác sĩ hoàn hảo, nhưng với mình anh là nhân vật đặc biệt lưu lại dấu ấn nhất. Những phân đoạn có anh không nhiều, nhưng lại vô cùng xúc động. Còn có một Quý Khải Mộ trẻ con, bồng bột lại chân thành trong tình cảm. Một Quý Khải Phục luôn toan tính, âm trầm ẩn nhẫn lại đáng thương bởi tình yêu chôn dấu không có chút hy vọng nào… Tất cả những mảnh ghép ấy, dù là sắc màu gì đi nữa, khi đặt đúng vị trí của mình đều làm cho bức tranh trong câu chuyện trở nên hoàn thiện. Người cần hạnh phúc sẽ hạnh phúc, người cần trả giá sẽ trả giá. Ai rồi, cũng học cách đứng dậy từ nỗi đau để trưởng thành. Vì vậy, nếu bạn thích một bộ truyện về quân nhân với những tag sủng sạch sắc và ngọt ngào cảm động thì không nên bỏ qua truyện này. Còn ngại gì mà không nhảy hố ngay '' '' Trích từ truyện Review & Design Team_2 *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
ReviewTHẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY Tác giả Tưởng Mục ĐồngThể loại Hiện đại, quân nhân, SỦNG 100%, SẠCH, SẮC nhẹ, trước nam truy sau nữ truy, ngọt ngào, siêu cảm động, siêu thâm tình, HEĐộ dài 93 chươngTình trạng Hoàn editĐánh giá nội dung truyện ★★★★★Đánh giá nam nữ chính ★★★★★Đánh giá bản edit truyện ★★★★★Đề cử ★★★★★____________“Nào, gọi một tiếng.”“Gọi anh Tiểu Thành.”“Gọi một tiếng, về sau anh Tiểu Thành che chở cho em.”Đó dường như là câu nói ấm áp nhất trên đời mà cô gái nhỏ Ngôn Dụ nghe được khi lần đầu tiên bước vào thế giới xa lạ nhưng vốn dĩ thuộc về mình này. Bởi vì, từ trước năm 14 tuổi, cô không phải tên Ngôn Dụ mà là Thành mệnh trêu đùa, khiến cho cô công chúa nhà họ Mạnh bị tráo đổi với một bé gái khác. Thế nên, đáng lẽ phải được sống trong nhung lụa ấm êm thì cô lại ở vùng quê nghèo. Nơi đó, cô có mẹ Thành, có anh trai là Thành Thực, từng ngày trôi qua đều là những ngày vất vả mưu sinh, nỗ lực học tập. Thế nhưng, cô luôn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì mẹ Thành và anh trai luôn dành tất cả những điều quý giá tốt đẹp nhất cho cô vốn dĩ không phải là chú vịt con xấu xí nơi đây mà cô chính là một con thiên nga xinh đẹp ở bầu trời nơi khác. Thế nên, cũng đến lúc cô quay về vị trí của bản thân mình. Ngày rời xa, có biết bao nhiêu là đau lòng… Bởi vì, thế giới cô đang trên đường đi đến dường như thật xa lạ. Cô gái nhỏ, lạc lõng và chơi vơi trong mớ hỗn độn rồi, cô gặp được anh, là định mệnh của cuộc đời chiều hôm ấy, anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn, nụ cười cùng giọng nói ấm áp hòa tan trong gió. Anh bảo “Gọi một tiếng, về sau anh Tiểu Thành che chở cho em.”THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH Dụ là một cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp và vô cùng hiểu chuyện. Bước vào thế giới mới, nơi có ba có mẹ có anh trai ruột và cả một cô em gái không cùng huyết thống đã sống bằng thân phận của cô bao lâu nay, Ngôn Dụ vẫn từng bước mong muốn hòa nhập với gia đình của mình. Thế nhưng, 14 năm rời xa giờ đột nhiên quay về cô vẫn chưa thể thích ứng mẹ và anh trai đều tốt. Thế nhưng, Ngôn Dụ vẫn nhớ mảnh trời đầy sao ở vùng quê nghèo, nhớ dáng vẻ quan tâm của mẹ Thành, nhớ anh trai Thành Thực đã gom hết tất cả yêu thương và sủng ái cho mình. Ở đây, cô có mọi thứ, lại chẳng thể có được trái tim đầy ấm áp. Bởi vì, cô nhận ra cho dù bản thân đã nỗ lực và cố gắng như thế nào thì khoảng cách giữa cô và những người thân vẫn còn một bức tường ngăn cách. Ngôn Dụ nhạy cảm nhận ra những khúc mắc trong mối quan hệ này. Vì hiểu chuyện, cô luôn che dấu những cảm xúc thật của mình. Bên ngoài, cô là một cô gái nhỏ trầm tĩnh ôn hòa mềm mại, bên trong lại là những vết rách đầy tổn thương. Thế nhưng, Ngôn Dụ không biết, luôn có một người dõi theo bóng dáng của cô, nhìn thấy hết những bất công và khổ sở cô cố tình che lấp. Người ấy, đau lòng vì cô và muốn dùng hết tất cả sự dịu dàng ấm áp một đời của mình trao cho cô. Anh là Tưởng Tĩnh Thành, là anh Tiểu Thành của riêng cô gái nhỏ Ngôn năm tháng ấy, Tưởng Tĩnh Thành đã thực hiện đúng lời hứa của mình, che chở cho Ngôn Dụ hết thảy. Anh khi đó, dường như muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân cô. Bởi vì, anh không muốn nhìn thấy nước mắt đong đầy trong đôi mắt cô, không muốn nhìn thấy sự mất mát tổn thương trong trái tim cô. Ngôn Dụ của anh, tiểu tiên nữ của lòng anh, phải được yêu thương nhiều hơn tất vậy, trong khoảng thời gian ấy, thế giới của Ngôn Dụ chỉ có anh mà dịu ấm ngọt quyến TRONG ĐÔI MẮT ANH LÀ GÌ?LÀ EM…Có lẽ ngay từ lần đầu gặp gỡ cô gái nhỏ Ngôn Dụ, Tưởng Tĩnh Thành đã lạc vào ánh mắt ấy. Thế nên, anh mới có thể để ý và dành cho cô tất cả sự mềm nhẹ như thế. Bởi vì, anh là một người quân nhân, trong anh mang dòng máu của sự mạnh mẽ, kiên cường và cả nhẫn tâm lạnh nhạt. Vậy mà, chỉ cần đứng trước Ngôn Dụ, nghe cô gọi một tiếng “anh Tiểu Thành”, anh liền có thể vứt bỏ tất khi đó, đã nhận ra tình cảm của bản thân mình. Đó không chỉ là những rung động thoáng qua nhất thời, anh thật sự đã đem Ngôn Dụ đặt vào tim, muốn yêu thương chở che cho cô bình an vui vẻ mãi mãi. Thế nên, khi cô còn bé, anh đã luôn dùng mọi cách bảo vệ và không để bất kì ai có thể đến đem cô gái của anh đi. Chờ cô lớn thêm một chút nữa, liền có thể bên nhưng, biến cố xảy ra, đem mọi thứ anh đã sắp đặt tốt ném vào bức tường tan vỡ. Lần đó, anh không thể trở về bên cô gái nhỏ khi cô cần anh nhất. Anh đã không biết rằng, trong những giây phút ấy cô tuyệt vọng và bất lực đến nhường nào, mà ngay đến sinh mạng cũng đã có ý định từ bỏ. Cứ thế, cô sợ hãi chạy trốn nơi đây, cũng rời anh mà đi. Một lần chia xa, vài năm biền biệt, ai cũng mang trong lòng những tổn thương và đau VÌ ANH Ở ĐÂY, EM SẼ TRỞ này trở về Bắc Kinh, Ngôn Dụ muốn tìm lại tình yêu đã từng bỏ dở của mình, tìm lại thế giới cô từng đánh mất, dũng cảm đối mặt với tất cả những biến cố đau thương trong quá khứ, một lần nữa chủ động theo đuổi anh. Chỉ là, “anh Tiểu Thành”, anh còn đợi em không?Những năm tháng qua, Tưởng Tĩnh Thành chưa có giây phút nào quên đi cô gái nhỏ ngày nào. Anh vẫn luôn khắc sâu tình cảm ấy vào tim, đợi cô trở về, đem cô giam giữ bên người, không cho rời đi nữa. Bởi, anh biết, cả cuộc đời của mình, chỉ có thể yêu mình cô mà lại sau nhiều năm xa cách, Ngôn Dụ đã không còn là cô gái nhu hòa mềm mại như lúc trước nữa rồi. Cô đã trở nên trưởng thành, mạnh mẽ và kiên cường rất nhiều. Anh bỗng nhiên rất đau lòng. Bởi vì, để có được ngày hôm nay, Ngôn Dụ của anh đã phải trải qua những đau thương như thế nào kia chứ? Anh lúc ấy, có chút tức giận vì cô cứ thế rời anh mà đi, lại chưa từng quay về tìm anh. Anh muốn lạnh lùng với cô một chút, giả vờ không quan tâm một chút để cho cô gái nhỏ biết rằng, anh không phải là người dễ dàng tha thứ. Vậy mà, khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn tịch mịch của cô, khi nhìn thấy đôi mắt chất chứa những ưu phiền của cô, khi nhìn thấy cái quay lưng vội vã như muốn khóc ấy… anh biết mình thua rồi. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, anh liền đã thua cả trái tim và linh hồn cho cô gái không muốn giả vờ, anh cũng không muốn đợi thêm nữa… Anh, phải đem cô trở về bên cạnh, sủng ái một vì, Ngôn Dụ của anh, sinh ra là để yêu khúc mắc chưa được nói rõ trong quá khứ, nay đã được giải bày. Những mảnh vỡ của thương tổn ngày xưa, nay đã được dọn sạch. Ba, mẹ, anh trai ruột hay mẹ Thành, anh Thành Thực… vẫn luôn quan tâm và yêu thương cô như thế. Cho dù, là quá khứ, hiện tại hay tương tai, cô vẫn là cô gái nhỏ được cất giấu trong tim mỗi nhưng, hiện tại vẫn còn những chướng ngại chưa thể dẹp bỏ. Anh là một người quân nhân, gánh trên mình trách nhiệm của đất nước. Cô lại bị cuốn vào những cuộc tranh đấu quyền lực tiền tài chốn hào môn. Hiểm nguy rình rập khắp nơi. Sinh ly cùng tử biệt như mảnh trăng sắc lạnh lửng lơ trên đầu bọn họ. Tưởng Tĩnh Thành phải rời đi chấp hành nhiệm vụ bí mật. Ngôn Dụ lại bị các thế lực xấu xa mưu nhưng, Ngôn Dụ, em đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ tốt từng mảnh đất trên tổ quốc, cũng sẽ bảo vệ em trước những sóng gió của cuộc đời này. Chỉ cần anh ở đây, sẽ nắm tay em đi hết con đường dài, cho em một đời bình an vui vẻ. ****"Thế giới của tôi chỉ có anh ấy" có lẽ là bộ truyện hay nhất mà mình đọc được trong thời gian này. Nội dung truyện là hành trình tìm lại bản thân và tình yêu của nữ chính Ngôn Dụ, cũng nói lên các mối quan hệ khác như tình thân, tình bạn, tình đồng đội...Với giọng văn vô cùng xuất sắc tác giả Tưởng Mục Đồng đã vẽ nên một bức tranh nhiều màu sắc, hài hòa và rất đa chiều. Truyện viết thiên hướng chuyên sủng, nhẹ nhàng và cảm động, rất đi vào lòng nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng tốt cả về tính cách lẫn hình tượng. Một quân nhân Tưởng Tĩnh Thành trầm tĩnh bá đạo tài giỏi lại siêu thâm tình. Anh có thể lạnh nhạt với cả thế giới lại chưa từng bỏ rơi cô gái nhỏ. Gom góp cả một đời dịu dàng đều dành cho cô. Một Ngôn Dụ thông minh hiểu chuyện và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng. Cô chấp nhất trong tất cả mọi chuyện, từng bước nỗ lực vươn tay đến tình yêu. Cuối cùng, là hạnh phúc ngọt ngào và ấm áp một đời bên anh. Ngoài ra, các nhân vật phụ khác trong truyện cũng rất ấn tượng và thu hút riêng. Một anh trai Thành Thực, thiện lương và ôn nhu dịu dàng đến mức thế giới này cũng muốn ganh tỵ. Biến cố xảy ra khiến anh không thể là một người bác sĩ hoàn hảo, nhưng với mình anh là nhân vật đặc biệt lưu lại dấu ấn nhất. Những phân đoạn có anh không nhiều, nhưng lại vô cùng xúc động. Còn có một Quý Khải Mộ trẻ con, bồng bột lại chân thành trong tình cảm. Một Quý Khải Phục luôn toan tính, âm trầm ẩn nhẫn lại đáng thương bởi tình yêu chôn dấu không có chút hy vọng nào…Tất cả những mảnh ghép ấy, dù là sắc màu gì đi nữa, khi đặt đúng vị trí của mình đều làm cho bức tranh trong câu chuyện trở nên hoàn thiện. Người cần hạnh phúc sẽ hạnh phúc, người cần trả giá sẽ trả giá. Ai rồi, cũng học cách đứng dậy từ nỗi đau để trưởng thành. Vì vậy, nếu bạn thích một bộ truyện về quân nhân với những tag sủng sạch sắc và ngọt ngào cảm động thì không nên bỏ qua truyện này. Còn ngại gì mà không nhảy hố ngay '' Trích từ truyệnReview & Design Team_2*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Vừa nói xong lời này, giống như nước rơi vào chảo dầu, nhất thời những người khác đều bùng nổ. Ngay cả Tạ Tranh bên cạnh cũng xắn tay áo, buông lời hung ác, muốn dạy dỗ anh. Tưởng Tĩnh Thành không để ý nhìn anh, hất cằm, tỏ ý anh trước nhìn người khác xem "Nếu không các cậu chọn ra một người mạnh nhất trước đi."Fuck, đây quả thật là khiêu chiến người không phục, thực ra họ biết Tưởng Tĩnh Thành đi ra từ nơi nào, bắt đầu từ ngày đầu tiên, không ít người đã chú ý đến thể gặp được người ở nơi ấy thật không dễ người này đều là người kiêu ngạo, cho dù là lý thuyết hay thể chất, mỗi một người đều không rơi phía sau người chính là có một nơi trong truyền thuyết như vậy, chỉ cần người khác vừa nhắc đến thì cũng phải dựng ngón lòng mỗi người đều nén uất cũng không phải tìm xương trong trứng, chỉ là muốn so tài xem sao, cho dù thật sự thua thì ít nhất cũng không khiến mình hối hận."Vội cái gì, tuần sau bắt đầu huấn luyện quân sự, đến lúc đó gặp trên sân huấn luyện."Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt quét qua, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lời lại không khiêm thế những người kia cũng không nói gì khác, trước khi gặp trên sân huấn luyện thì trước tiên bọn họ phải chuốc say anh trên bàn rượu cái Dụ cũng không khuyên, chỉ ở bên cạnh nhìn họ vui đùa. Một đám đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, hiếm khí có lúc càn rỡ như vậy. Đến khi nhìn thấy rượu trên bàn đều uống hòm hòm rồi thì cô đứng dậy, đi ra viên phục vụ đứng bên ngoài phòng bao, cô mở cửa bảo nhân viên đi làm chút canh giải rượu mang khi người đi rồi, cô quay đầu nhìn trong phòng bao, đẩy cửa đi ra. Cũng không phải ghét bỏ phòng bao rối loạn, mà là nghe những lời kia của họ, Ngôn Dụ chợt phát hiện, cô không biết tí gì về sáu năm mà Tưởng Tĩnh Thành đã trôi ấy sau khi rời đi, cô đổi từ học viện Y sang học khoa tin tức, tất cả những cố gắng bỏ ra đều gấp đôi người không muốn đơn thuần dựa vào người khác nữa, cô cố gắng học hành, giành lấy học bổng. Chỉ đáng tiếc chuyên ngành cô học là xã hội nhân văn, cũng không dễ lấy học bổng ra sức học, để cho mình nhìn càng xa hơn, không bị vây khốn ở một nơi không đi nghe ngóng những tin tức về anh, sợ mình sẽ không thể nhịn được, không có tiền đồ mà chạy trở về. Lúc đi đã thảm hại là thế, lúc trở về chí ít cũng phải dễ coi hơn một Dụ đưa tay lấy thuốc trong túi xách ra, từ sau khi trở về, thói quen hút thuốc của cô càng lúc càng bò trên tay vịn ở hành lang, ngẩng đầu nhìn dãy ngân hà trong màn lúc cô ngẩng đầu, từ bên cạnh đưa ra một bàn tay, lấy đi điếu thuốc cô kẹp trong tay. Tưởng Tĩnh Thành đem điếu thuốc ngậm bên miệng, móc bật lửa trong túi ra, một tay che lại, một tay ấn bật lửa, ánh lửa chớp mắt đốt sáng."Hút không tồi," Anh hít một hơi rồi đánh Dụ xoay đầu nhìn anh, từ góc độ của cô nhìn sang, gò má anh lập thể thâm thúy, nhất là sống mũi, cao, thẳng. Cánh tay anh để trên lan can, lưng dựa vào, một chân gập lại, tư thế đứng tùy tiện. Trong miệng ngậm thuốc, không dùng tay cầm, tùy thời hút một hơi, hơi híp không chút cố kỵ nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi Tưởng Tĩnh Thành đưa tay lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống."Cũng học hút thuốc?"Ngôn Dụ không nhịn được cười nhẹ, ngay cả hút thuốc mà cũng đẹp như thế cơ biết một giây sau, Tưởng Tĩnh Thành bỗng thì thào nói "Anh còn tưởng em đi rồi đấy."Giọng nói của anh không lớn, nhưng hòa cùng gió đêm, lướt nhẹ đến bên tai cô. Không lý do, trong lòng chua xót, cô ngẩng đầu nhìn anh, gọi một tiếng "Anh tiểu Thành.""Lần này em sẽ không đi nữa."Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, dưới ánh đèn chiếu sáng của hành lang sáng đến dọa thấp giọng nói "Anh không tin."Câu nói này dường như là nặn ra từ trong yết Dụ dường như không quá ngoài ý muốn với câu trả lời của là cô rất khổ sở, bởi vì cô đã tổn thương anh. Là lựa chọn của cô khiến cho họ đã bỏ lỡ thời gian sáu năm, cô không hiểu cuộc sống của trong phòng bao kia, những chuyện có ý tứ trong miệng đám người kia đều là chuyện anh từng trải mà cô đều đã bỏ Dụ nhìn anh, cho đến nay, cô đều lẽ thẳng khí hùng mà dựa gần anh, tiếp cận Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô gái vẻ mặt khổ sở, rất tốt, còn biết đau lòng anh. Anh bật cười, những phiền muộn trong lòng đều được quét rồi ở trong phòng bao anh thấy cô vẫn không quay lại, lại nhìn lên ghế cô ngồi, túi xách và di động đều không thật sự cho rằng cô đã đi theo ra ngoài thì nhìn thấy cô một mình nằm sấp trên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong tay cầm một điếu lưng cô đơn, bóng dáng phản chiếu thật dài trên hành nhiên Tưởng Tĩnh Thành mềm lòng."Không phải em muốn chen hàng sao?"Ngôn Dụ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chớp đôi mắt to mờ sương, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, còn có kinh hỷ. Tưởng Tĩnh Thành hừ khẽ "Lần này, biểu hiện cho tốt."Ngôn Dụ cười khẽ, đưa tay ôm cánh tay anh. Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành sững sờ, cô dán mình rất gần, trên người có mùi thơm thoang thoảng, hòa cùng gió đêm bay vào trong mũi vào trong lòng anh."Anh yên tâm, em sẽ theo đuổi được anh nhanh thôi," Ngôn Dụ mang theo tia cười nhạt, giữa lông mày lại là sự đắc ý."Buông tay, để người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì," Tưởng Tĩnh Thành hừ khẽ, bảo cô buông tay anh vừa nói xong thì Ngôn Dụ cũng thật sự buông lòng Tưởng Tĩnh Thành hơi sững sờ Thật sự nghe lời vậy à.**Bởi vì phần lớn mọi người đều phải về trường, cho nên cũng không dám bảo người đem rượu lên nữa, một vòng tiếp theo cũng uống kha khá. Mặc dù không say nhưng trên người đều mà mùi viên phục vụ đem canh giải rượu lên, mỗi người đều uống một Dụ đang nói chuyện với Tạ Tranh, kết quả di động để trên bàn vang nhìn cuộc gọi đến, là của Trần Gia bắt máy, quả nhiên đầu dây vừa thấy cô bắt máy thì giống như tìm được vị cứu tinh."Giám đốc Ngôn, xảy......xảy ra chuyện rồi."Nghe được câu này, Ngôn Dụ đứng bật dậy. Bên kia mở loa ngoài động tĩnh rất lớn, còn có tiếng hét chói tai của phụ nữ, Trần Gia Gia mới đầu giọng nói còn ổn, nhưng về sau đã trở nên nức nở "Tiểu Quý tổng sắp bị đánh chết rồi."Giọng cô nói quá lớn, vốn Tưởng Tĩnh Thành cũng đang nói chuyện với Tạ Tranh lúc này cũng xoay đầu sang nhìn điện thoại, Ngôn Dụ đè thấp giọng nói "Bên Quý Khải Mộ có chút chuyện, em phải đi sang đó một chuyến. Hôm nay chỉ có thể đến đây thôi."Tưởng Tĩnh Thành "Cậu ta đánh nhau, bảo em đến?"Ngôn Dụ thật sự không có thời gian nói những chuyện này với anh, khoảng thời gian này Quý Khải Mộ đều rất nề nếp. Cho nên cô cũng không trông nom cậu ta, không ngờ lúc này lại đột ngột xảy ra chuyện. Vì vậy cô thật sự phải lập tức chạy đứng dậy Tưởng Tĩnh Thành cũng đứng dậy biểu tình trên mặt Ngôn Dụ, Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp "Em sang đó thì có thể giúp cậu ta đánh nhau?"May mà tụ tập cũng sắp kết thúc, Tưởng Tĩnh Thành nói một tiếng, Ngôn Dụ có chút chuyện phải đi xử lý, cho nên họ phải đi trước. Kết quả Tạ Tranh cũng đứng dậy, muốn đi theo cùng rồi anh cũng nghe được lời của hai người, nói là chuyện đánh nhau gì đó."Cậu muốn đi làm gì, thật sự kéo bè kéo lũ đánh nhau hả," Tưởng Tĩnh Thành nhìn Tranh vỗ ngực, "Anh em một địch mười mấy không có vấn đề." Cuối cùng Tưởng Tĩnh Thành thật sự không có cách nào khác, quả thực không lay chuyển được Tạ Tranh, đành để anh đi cùng. Huống hồ cũng không biết đối phương có mấy người, chỉ sợ đến bên kia anh có thể đối phó nhưng lại không có cách nào bảo vệ Ngôn Dụ. Cho nên dẫn Tạ Tranh theo, cho dù thật sự đánh nhau thì cũng có người giúp một là đêm nay Ngôn Dụ không uống nên trên đường xe cô lái rất nhanh, Tưởng Tĩnh Thành hỏi cô Quý Khải Mộ ở chỗ nào. Ngôn Dụ nói địa chỉ, Tưởng Tĩnh Thành lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hàn Kinh vì chỗ bọn họ đánh nhau lại chính là quán bar của Hàn Kinh ở ngã tư, Tưởng Tĩnh Thành cúp máy, chỉ chỉ bên cạnh nói "Đổi đường đi, bây giờ người đã không còn ở quán bar nữa, đều bị cảnh sát dẫn đi rồi."Vì thế Ngôn Dụ thay đổi tuyến đường, đi thẳng đến đồn công đến cổng thì Hàn Kinh Dương đã đợi họ ở bên ngoài. Vừa thấy Tưởng Tĩnh Thành thì hổn hển nói "Bọn này không có mắt mà, lại ở cửa quán tớ đánh nhau." Mặc dù nói trong quán bar xuất hiện tranh cãi là chuyện rất bình thường. Nhưng biện pháp Hàn Kinh Dương rất cứng rắn, không ai dám không có mắt ầm ĩ ở địa bàn của Ngôn Dụ đi xuống, lúc này Hàn Kinh Dương mới nói "Đúng rồi, sao cậu biết trong quán tớ có đánh nhau, trong những người này có người cậu quen à?"Ngôn Dụ chào hỏi anh, cũng không tiện nói chuyện, nên đi thẳng trong hơn mười người to lớn, cũng sắp chen đầy phòng làm việc. Ngôn Dụ đứng ở cửa, nhìn một vòng, lúc này mới nhìn thấy Quý Khải Mộ ngồi trên ghế, đã bị đánh thành đầu heo, còn đang hằm hằm nhìn đối cô đi qua, Trần Gia Gia đang khóc, cầm khăn giấy muốn lau cho Quý Khải Mộ, lại bị cậu ta ném Dụ khom lưng, nhặt tờ khăn giấy ở dưới đất lên. Lúc ngẩng đầu, Quý Khải Mộ đang nhìn cô lại xoay đầu hét với Trần Gia Gia "Ai cho cô nói cho cô ấy biết?"Trần Gia Gia bị cậu ta mắng cũng không dám trả lời, chỉ cúi đầu, nước mắt tí tách rơi Dụ đưa tay nắm cằm cậu, xoay trái xoay phải, vốn một khuôn mặt tinh xảo như ánh mặt trời lại giống như khay nhuộm màu, thật đủ đặc sắc, cô cười lạnh "Cũng đã thành cái dạng này rồi còn dám ngang ngược?"Kết quả câu này của cô lại bị người đối diện nghe được, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, u ám nói "Người đẹp, lời này của cô nói thật đúng. Cậu ta như thế, còn dám ngang ngược, dẫn về nhớ phải dạy bảo thật tốt."Hắn ta nói xong, người xung quanh bên cạnh hắn, cười phá Tưởng Tĩnh Thành đi vào thì nghe được giọng điệu kiêu ngạo của tên này, thật đáng Dụ quay đầu nhìn hắn ta, chậm rãi gật đầu "Tôi nhớ kĩ anh."Lời này khiến đối phương càng thêm đắc ý, còn nháy mắt với cô, cợt nhã nói "Ừ phải, chúng ta thế nhưng đã từng gặp mặt ở khách sạn nha."Khách sạn, lời này thật mờ ám, có người phát ra tiếng ơ ơ quái lạ ngay tại Tĩnh Thành cau chặt mày, đi đến bên cạnh Ngôn này Ngôn Dụ cũng không nóng nảy, cô yên lặng nhìn tên kia, nói "Lâm Châu của Gia Thực, phải chứ?"Lâm Châu thấy cô chủ động nhắc đến tên mình, đang định đứng dậy, thừa cơ bảo cô đừng đi theo tên mặt trắng Quý Khải Mộ nữa, nhưng hắn ta còn chưa đứng dậy thì nhìn thấy người đối diện, đã vớ ly nước trên bàn cảnh sát lên, ném thẳng ly đập thẳng lên trán hắn ta, nát vụn, mảnh sứ văng tung tóe khắp Dụ "Là mày con mẹ nó khi dễ cậu ấy phải không?"Lời tác giả muốn nóiĐứa trẻ nhà mình bị bắt nạt rồi, phải làm sao?Tiểu tiên nữ cool ngầu, tự mình thị phạm, đánh chết hắn ta.
Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy Thể loại Hiện đại, hào môn thế gia, quân nhân, thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành, sạch, sủng, HE Độ dài 93 chươngDịch Mẹ BinBoGiới thiệu 1Tưởng Tĩnh Thành yêu thích Ngôn Dụ nhưng lại có người đồn rằng có người vì để theo đuổi Ngôn Dụ mà đã bỏ ra 2 tỷ quá hòa phóng cũng vì thế mà bạn bè đều khuyên Tưởng Tĩnh Thành thôi đi, dù sao chuyện của hai người các cậu cũng trôi qua lâu như thế rồi, có thể cho người ta cái gì? Anh gạt tàn thuốc, nở nụ bè mắng anh lớn mặt Cậu con mẹ nó có thể trị giá 2 tỷ? Cuối cùng chứng minh, anh thật sự trị giá 2 tỷ......Giới thiệu 2Ngôn Dụ Anh nói anh thích em, vì sao không đến tìm Tĩnh Thành Muốn chứ, sao lại không muốn đi tìm. Một năm viết mười mấy lần báo cáo chuyển ngành. Nhưng mà anh nghĩ, chỉ cần anh canh giữ tốt mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ trở về giá Tưởng Mục Đồng Tiệm Đồ Cổ Á Xá Huyền Sắc Xem Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc Thanh Hưởng Xem Ông Xã Là Chiến Thần Ice Tea Xem Ngày Gió Nổi Lên Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết Xem Thầy Trò Or Anh Em Thập Thất Xem Dưỡng Nữ Thành Phi Phong Ngôn Nhiễm Bổn Vương Muốn Tạo Phản Lam Vũ Công Tử Ngã Vi Ngư Nhục Ninh Viễn Tiền Đồ Vô Lượng Sắc Như Không Lãnh Thảo Hàm Trì Nam Chi Ma Đạo Tình Kiếp P1 CanhsacHichan
truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy